Đầu tiên là xin lỗi T, dạo này ta bị điên vì vài số thứ, lại phải nợ T một bài viết. Nói thì nghe to tát cao cả lắm, thật sự ta cũng chẳng có gì để viết. Nghĩ sao viết vậy, hôm đó vốn định viết 4 bài, giữ cái tâm trạng cà rỡn để viết mà tại sau khi viết xong 2 bài kia cảm thấy hơi buồn buồn nên thôi ngưng, không viết nữa :D
Ta thì chẳng viết cái gì ra hồn, cứ cà rỡn thế thôi. Viết để cho các bạn biết ta suy nghĩ sao về các bạn. Viết vì gần đây ta phát hiện rất muốn đọc được suy nghĩ của người khác về mình mà bạn Me là một nguyên nhân to lớn. Hôm đó thấy ss koujuu viết cho T hay quá, định không viết rồi, đọc xong mất công lại bảo nhảm, quê lắm !~ Trước h vẫn cực ghét bị so sánh vs người khác, hề hề ~
Không biết T có cảm thấy vậy không, nhưng ta tin là có. Một phần nào đó là không biết, có rất nhiều thứ không hiểu sao T có suy nghĩ rất giống ta. À không, phải nói là có nhiều lúc suy nghĩ của ta giống T, ta luôn suy nghĩ 1 chuyện khi chuyện đó đã xảy ra từ rất lâu rồi, mà khi suy nghĩ về 1 chuyện ta lại không nghĩ sâu vào cái vấn đề đó. T thì phân tích tốt hơn ta nhiều, cảm nhận cũng hơn ta nốt. Đấy là ta nói thật. Ta tự cảm thấy thế *cười*
Ta nhớ cái lúc R giới thiệu T cho ta, 2 đứa đã mần R tơi tả :)) Có 2 bà vợ chung chồng nào như chúng ta không nhỉ ? Chắc ít lắm à ~
Rồi sau đó chính ta còn thân vs T hơn cả R. Ta nhớ lắm cái lúc 2 đứa ngồi buồn tình lôi hình thằng Jae ra ngắm rồi phân tích cái nụ cười của nó, những phút giây đó đáng để nhớ lắm, đến giờ và có lẽ là sau này sẽ chẳng ai làm sống dậy được những phút giây đó vs ta ngoài T. Mặc dù người T thích là Yun nhưng ta vẫn cứ lôi hình thằng Jae ra để mà phân tích. Vậy mà em T của ta cũng ngồi lại mà phân tích vs ta ấy chứ, hê hê. Bởi vậy ta mới iêu em T ghê gớm luôn =))
Ta nhớ hôm bữa ta bấn loạn, cách đây cũng lâu rồi, chiều hôm đó ta cứ đi ra đi vào cười như con điên, tự bản thân cũng không phát hiện đó là một cái cười gượng, những người-thân cũng chẳng ai biết cả. Tối đó ta gọi cho T, vừa nghe chưa dứt tràng cười T đã phan thẳng vào mặt ta là "Đừng có cười gượng như thế". Biết cảm giác của ta lúc đó là gì không ? Đau lắm, vì chẳng phải ta vốn rất rất ghét cái cười gượng của thằng Jae sao ? Vậy mà ta lại làm giống y chang như nó. Nhưng ngoài đau ta còn có bất ngờ và vui sướng nữa cơ. À, hóa ra em T hiểu mình như thế đấy
Khi có người hỏi ta vẫn thường tự hào mà khoe rằng trên thế giới này có một người hiểu ta nhất, chẳng ai hơn được. Mà cũng chẳng ai biết được là em T đâu, T là một bí mật, ta giấu cho riêng ta biết, hê hê, ta ích kỷ vậy đó =))
Mẹ khỉ, chẳng nhớ vì một lí do nào đó mà ta vs T chẳng còn được như xưa. Lâu ngày gặp lại, cũng không hẳn là lâu, mà là đôi bên cũng đã có nhiều thay đổi, không biết bên nào nhiều hơn. Nhưng khi gặp lại, T nói là vì lâu quá không nói chuyện, T chẳng còn hiểu ý ta muốn nói gì nữa. Lúc đó thật sự buồn lắm, chẳng biết diễn tả ra sao, muốn khóc lắm nhưng thật sự không thể khóc. Khoảng thời gian đó chẳng hiểu sao ta chẳng thể khóc được, vì lí do gì cũng vậy
Ta nhớ một lần ta viết According to me, tự hỏi ta chẳng hiểu ta là cái loại fan gì mà ta chẳng thèm nghe hay xem các bài của tụi nó trên TV. T nói là vì ta bị tổn thương, lúc đó ta không định nghĩa được cái từ tổn thương nó ra làm sao. Ta nghĩ rằng cái từ tổn thương bao gồm hàm ý rất lớn, mà nguyên nhân khiến ta như thế chỉ là một phần tử thôi. Nhưng T không tiếp xúc nhiều, chỉ đọc mấy câu như thế thì đã dùng 1 từ bao gồm như thế, thật sự khiến ta rất hạnh phúc. Ta biết trước giờ ta không giỏi biết cách dùng từ :))
Dạo này ta cũng rất điên, cảm giác ta đang thay đổi là rất lớn. Ta không biết ta thay đổi theo chiều hướng xấu hay tốt. Nhưng rõ ràng là có thay đổi, rõ ràng là như thế
Hôm trước biết tại sao ta không viết entry cho T không ? Thật sự nguyên nhân là phải đi ngược về cả tuần trước đó nữa.
Đầu năm nay, từ sau cái sự việc AnAn Magazine ta đã chẳng có đủ can đảm để mỗi ngày mỗi lên xem tin tức của chúng nó. Ta cứ như một cái bóng ma trong cái thế giới Cass, ngày trước ta hay lê la đi nhiều chuyện, từ sau sự việc đó đã không con như thế. Thật sự đến giờ ta đã quên luôn cái cách comment =)) Cứ tưởng rằng ta đã lờn cả rồi, ta lờn cả rồi. Xem hình của nó đã chẳng biết rung động là gì, cũng chẳng có cảm giác rằng nó đẹp. Thời gian đó bắt đầu nhận ra cái sự chán ghéc, ghê tởm đối với Junsu, cấm có kêu ta giải thích ="=
Ngày xưa khi nghĩ về chuyện đó, phải cố gắng lắm ms có 1 giọt nước mắt lăn ra. Vậy mà một ngày trời nắng chang chang là thế, ta chỉ xem cái video clip trên iTV, video clip của With All My Heart, 4 phút mấy, ta khóc cả 4 phút mấy đó, chẳng ngưng lại được. Mẹ kiếp ! Ta thề là từ đó về sau ta sẽ không khóc vì chúng nó nữa. Vậy mà mấy ngày sau ta onl, thấy hình nào của nó ta cũng thấy rúng động, thấy thật sự nó rất rất là đẹp. Có vài tấm hình ta đã chẳng rõ nguồn gốc, ta như một đứt bị lác hậu không theo kịp thời đại, nhìn vào chả biết cái gì là cái gì cả =))
Thế là ta nhập tâm đi trên con đường chạy theo thời đại T ạ, ráng lê lếch onl bắt kịp tin tức của tụi nó. Rồi ta biết ta bị bất lực. Ta chẳng thể nào theo kịp, ta không thể nghe được cái thứ nhạc của Intoxication, chẳng xem được cái thứ phim Sunao Ni Narenakute, chẳng coi được cái thứ phim cổ trang BOF, càng không xem được cái thứ Thanksgiving Live In Dome...
Vài ngày trước, ta đọc 1 tin tức, nói rằng "Cựu thành viên DBSK - Hero Jejung". Không biết cảm giác lúc đó là gì, mất cảm giác, nhưng lại muốn cười hết sức. Lúc đó ta đang nói chuyện vs Voi, ta đọc cho nó nghe, nó nói là "ừ thì đúng là vậy, nó là cựu thành viên mà". Lúc đó ta còn mắc cười dữ dội hơn, tự nhận thấy bản thân khốn nạn quá mức. Ta chọc cho con Voi tức điên phải cúp máy, ta ngồi ta ráng thấm thía cái bài It's My Only World, nghĩ đến cái cụm từ "Chúng nó đã thực sự là cựu thành viên của DBSK". Tự cảm thấy mình ngu dễ sợ, trước giờ vẫn bảo không tin vào cái "Always keep the faith", trước h vẫn nói là DBSK đã tan rã. Vậy mà vẫn không thể nào chấp nhận được cái cụm từ ấy. Thấy mình ngu quá sức.
Vậy nên tối đó ta tâm trạng trống rỗng, trong đầu chẳng có gì để viết. Chỉ có duy nhất một ý nghĩ là tống khứ cái bản mặt của nó ra khỏi đầu, cũng chẳng buồn viết blog cho T. Ta tắt đt đến ngày hôm nay luôn
Trong mấy ngày hôm nay, ta cảm thấy những thứ có liên quan đến nó như là cái thứ virus gây bệnh, dịch bệnh. Ta chẳng dám xem hình, chẳng dám onl, rút dây truyền hình, đổi luôn màn hình đt. Sống một cuộc sống bình thường không có tí gì dính dáng đến nó. Vậy mà cái thứ mà ngày trước ta rất thích, lại làm ta điên tiết thêm, cái bọn trong lớp suốt ngày cứ nhắc, ngày nào vào cũng phải nghe bài Mirotic. Sợ quá phải chạy xuống căn tin, không biết có phải sợ không. Nhưng mỗi lần ở gần những thứ liên quan đến chúng nó, ta cực kì nhạy cảm, nhận thấy nó từ xa và luôn có cảm giác muốn chạy trốn. Ta định nghĩ nó là cái từ tổn thương bao gồm mà T đã từng nói
Cả cái khúc trên lảm nhảm quá T nhỉ T_T Vài số người vẫn bảo là ta tự kỉ. Cơ mà vì không hiểu cái từ ấy nên không dùng, vẫn nghĩ nó có hàm ý rất sâu rộng (_ _") Thật sự là cả cái khúc trên muốn nói vs T lắm lắm, nên nói ra luôn đó.
Dạo này nên Y!M chat vs T lại bị nóng máu. Được 1 khoảng tgian rồi. T cứ để ta độc thoại, lâu lâu T chêm vào 1 vài chữ. Đừng có biện minh bằng cái câu T vốn ít nói, vốn T không như thế. Chẳng hiểu cái quái gì đã làm T kiệm lời đối vs ta như thế. Nó làm ta cảm thấy bực bội. Thực lòng ta cũng không thích như thế, nếu không muốn nói là rất ghét cái khoảng cách rộng rãi xa lạ giữa 2 đứa mình
Một đứa vô tâm như ta, mãi mãi chẳng thể hiểu biết được những chuyện xảy ra xung quanh những người xung quanh ta. T và R là một ví dụ điển hình. Khi ta muốn tìm hiểu 1 chút, muốn tự làm bản thân bớt tồi tệ thảm hại hơn 1 chút nhưng 2 đứa có biết là 2 đứa phũ phàng vs ta lắm không hả ??? 2 đứa liên tục mở miệng nói rằng mình không sao, chẳng có sao hết, bình thường, đừng có lo, trước h vẫn vậy, đâu có gì xảy ra...v.v.... Những lúc như thế ta chẳng biết đường mà trả lời.
Trả lời gì đây ? Rằng ta không tin, ta muốn biết sự thật. Liệu T có nói cho ta biết không ? Ta vẫn còn nhớ khi ta hỏi chuyện của Me, T nói vs ta là nếu ta càng làm tới T sẽ càng không nói. Vậy nên những lúc như thế ta nghĩ việc đúng nhất ta nên làm là phải im lặng và lảng sang cái chuyện khác. Mà cái việc lảng là một sở trường của ta.
Nhiều lúc ta buồn T, chẳng chịu chia sẽ vs ta gì cả, để ta hiểu T hơn một chút thì có ai chết không ?
Từ khi nào mà 2 đứa thành ra thế này ? Ta tin T cũng từng hỏi câu đó. Đâu rồi những lúc nói chuyện rôm rả vs nhau, đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, vui buồn lẫn lộn. Ta nhớ lắm. Mà ta không biết là có tìm lại được hay không
Còn nhớ lần mà ta nói là ta nhớ giọng nói của T ? Nói rằng trong tương lai gần ta sẽ fone cho T để nghe lại ? Thật sự ta làm không được. Ta suy nghĩ, tình hình của 2 đứa không hiểu sao thành ra như thế. Nếu ta fone tới thì liệu 2 đứa sẽ nói vs nhau được bao nhiêu câu ? Ta đã trãi nghiệm qua một lần cái cảm giác im lặng trong điện thoại, một lần thôi nhưng không muốn nó xãy ra lần thứ 2. Ta không dám gọi cho T
*lầm bầm* *lầm bầm* Từ đầu không muốn nó nhảm nhưng cuối cùng nó lại quá trời nhảm luôn (_ _") Có nên đăng không ta ?
Ếm !~ Giờ này là 5h48' 15/09/2010 chiều ~ Ếm tới tối mới public =))
Public ~ ~ ~ ~ 9h38' 23/09/2010 tối ~